Thứ Tư, 8 tháng 8, 2012

Xin Hãy Cho Quên



X
i
n

H
ã
y

C
h
o

Q
ê
n


Những cơn mưa thật buồn lặng lẽ bên hiên chiều nay
Khuất xa con đường mờ, giờ đây bóng người đâu thấy
Tình yêu như gió bay, tình yêu như thoáng mây
Còn mình tôi vẫn nơi đây nghe lòng buốt giá

Những bước chân vội vàng người đến và đi thật nhanh
Những sớm mai ngọt lành giờ đây chết cùng đông tới
Tình yêu như lá khô, tình yêu như sóng xô
Còn mình tôi vẫn nơi đây riêng lối đi về

Tình ơi xin hãy ru yên, tình ơi xin hãy ru quên
Đời tôi như nắng reo trên đường xưa lạnh giá
Tình ơi xin hãy ru yên, tình ơi xin hãy ru quên
Hồn tôi như bão giông trên con tim khờ dại
Biết bao giờ trở lại?
Biết bao giờ trở lại?
Ngày xưa đã qua xa rồi!












Thứ Ba, 17 tháng 7, 2012

Lần đầu tiên viết blog này chẳng biết viết gì?thôi khoe hình con trai.

Photobucket

Photobucket
Photobucket
Photobucket
Hai chậu brass duy nhất trong vườn.
 Photobucket

Photobucket

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

Tình yêu đâu cần nói


Tình cờ em đến bên anh
Yêu thương điểm chút màu xanh, màu hồng
Như mưa bỗng có cầu vồng
Nắng xua tan những chờ mong của đời.
Mùa sang lá rụng trên đồi
Thu duyên dáng lạ, đến ngồi cùng em
Như ai mang nắng qua thềm,
Cơn say em ngủ, môi mềm cỏ lay.
Gió se se lạnh heo may
Bắc này lạnh lắm bàn tay em cần:
Khẽ chạm hơi ấm lan dần
Ru em em ngủ gieo vần thương yêu.
Đông sang anh nhớ em nhiều
Về đâu em cũng nhớ điều ấy nha!
Xuân thẹn thùng cất lời ca
Vui vì em đến chỉ là thế thôi.

Chợt nghe nắng ấm gọi mời
Đứng nhìn em mãi, giấu lời trong tim,
Bên ô cửa sổ lặng im,
Lề hiên hai bóng như tìm ra nhau.
Hạ ơi sao đến thật mau
Thêm bao mùa nữa nhuộm màu yêu thương,
Bỏng rực phượng thắm quê hương
Cháy lên giọt nắng con đường em đi.
Lời yêu cụp dưới hàng mi
Thề non hẹn biển đôi khi chẳng cần
Tình ta là khúc nhạc xuân
Yêu không dám nói chỉ cần thế thôi.

                                                             Luơng Thị Ngọc Anh